“Có một
nghề bụi phấn bám đầy tay
Người ta
bảo đó là nghề trong sạch nhất
Có một
nghề không trồng cây vào đất
Mà mang
lại cho Đời đầy trái ngọt hoa tươi”!
Có một
nghề rèn luyện cả đời người
Để mang
lại sự tốt tươi cho thiên hạ
Có một nghề
thật đớn đau nghiệt ngã
Để mang
tặng cho Đời những Tài tử Giai nhân
Lặn lội
cả đời nhả kén tơ ươm
Cho loài
Người được khoác lụa vàng óng ả!
Có một
nghề vượt bao khó khăn cao cả
Để rèn
luyện cho Đời những nguồn lực vô biên
Có một
nghề luôn đào tạo những “Tài, Hiền”
Cho đất
nước được bình yên thịnh vượng!
Có một
nghề luôn tạo niềm vui sướng
Cho bao
người đạt sự nghiệp thăng hoa
Có một
nghề từ sáng đến chiều tà
Dạy dỗ
học trò miệt mài không ngơi nghỉ
Có một
nghề ngay từ trong suy nghĩ
Nhận
trách nhiệm với Đời,
Làm Thầy
của cả những bâc Vĩ nhân!
Có một
nghề cũng có lúc quên thân
Mang con
chữ gieo vần nơi heo hút
Có một
nghề bỏ tiền lương mua giấy bút
Dạy các
em thơ xứ Mèo Vạc vùng cao
Xua nắng
Hè Thu, cõng gió Đông vào
Thổi mát
rượi những ngày Hè oi bức!
Có một
nghề cứ mỗi khi thức giấc
Đã nghĩ
nặng tình về thế hệ mai sau.
Nguyên
khí Quôc Gia sẽ lắng đọng về đâu?
Khi Hiền
Tài không được nuôi trồng chăm bón!
Ôi Trời
Đất giao cho ngành ta trọng trách lớn
Nghiệp
mênh mang mà chức sắc lại cỏn con!
Ta luôn
ước mơ cho Đất nước được vuông tròn
Thoát
địch họa và tai ương rình dập
Phải
gắng xây một lâu đài vững chắc
Cho Tổ
Quốc được yên vui, Đất nước được tháibình
Cho Quê
hương trong đó có mình
Được
hưởng trọn quang vinh ấm no hạnh phúc!
Nghề Nhà
Giáo được vinh danh tiến bước
Cùng mọi
nghề xây mực thước cho đời
Cho
Thiên hạ mãi mãi xanh tươi
Cho cuộc
sống được đổi đời oanh liệt
Cho thế
gian ai ai cũng nhận biết
Nghề
Giáo là Thầy giúp đất nước được thăng hoa!
(Sưutầm)
Lê Thị Tài